Chương 20: Tử La Lan vĩnh hằng (1/2)

Bản Tình Ca Buồn Tạ Trang Trang 127960K 11 tháng trước

<div class="chapter-c">

Chương 20: Tử La Lan vĩnh hằng

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Tôi không biết ai đã đưa tôi vào đây, cũng không muốn biết. Cả căn phòng trống không, bao phủ là một màu trắng lạnh lẽo. Tôi tưởng rằng, tôi chỉ là một thứ bỏ đi trong thế giới này, cho dù có chết cũng không có ai ở bên cạnh. Nhưng, Lạc Lạc thêm lần nữa lại mang đến sự cảm động cho tôi.

Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy ánh hào quang màu vàng bên cạnh cửa sổ, trong thế giới đen tối, thứ hào quang ấy như mang lại ánh sáng rực rỡ cho tôi. Nước mắt khẽ lăn qua má, tôi nằm yên lặng ngắm nhìn cái bóng gầy gò của anh. Tại sao, tại sao anh không nhẫn tâm bỏ rơi em? Tại sao trong lúc em tuyệt vọng nhất, người luôn ở bên cạnh em lại chính là anh? Sự kiêu ngạo đáng thương của em… thấp hèn đến vậy, nhỏ bé đến vậy…

“Lạc Lạc, hãy dẫn em đi! Mãi mãi rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!”, Tôi khẽ nói với bóng người đang đứng bên cửa sổ.

“A, em tỉnh rồi à?”, anh quay đầu lại, trong ánh mắt toát lên sự vui mừng hiếm thấy.

“Chúng ta cùng đi nhé, rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!”, tôi vẫn tiếp tục nói, không để ý đến xung quanh.

“Em chắc chắn là mình không hành động theo cảm tính đấy chứ?”, anh đến bên giường, nghiêng đầu hỏi tôi. Mái tóc màu vàng ghé sát vào mặt tôi, khiến cho tôi có cảm giác mình đang được ôm ấp trong vòng tay.

Tôi thò hai tay ra, cẩn thận ôm chặt lấy anh, rồi vùi vào mặt anh thì thầm, “Em chắc chắn!”

Anh có vẻ hơi bối rối, toàn thân như đang run lên, thế nhưng chắng mấy chốc đã lấy lại được bình tĩnh, cứ để mặc tôi ôm lấy anh, không phụ họa theo, nhưng cũng chẳng nói nửa lời.

“Lạc Lạc, bị một người thần kinh đeo bám như vậy, anh có sợ không?”, tôi nhìn ta ngoài cửa sổ, nụ cười nhạt nhòa.

“Không sợ!”, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, “Bởi vì cả hai ta cùng cô độc, bởi vì, anh và em giống nhau, đều là những đứa con hoang trong mắt người khác…”

Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp nhưng lại khiến cho tôi như bị hàng nghìn cái gai đâm phải. Trái tim tôi, bỗng chốc trở nên nghẹt thở! Nhưng lời anh nói… nghe sao mà quen thuộc thế, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi?

Đột nhiên, một thứ gì đó lướt qua trong đầu tôi, một tia sáng lóe lên trong đầu… đầu tôi đau dữ dội… trời đất như quay cuồng. Tôi mê mang như người trong giấc mộng… rồi đột ngột tôi nhận ra, thứ vụt qua trong đầu tôi, chính là kí ức đã mất bảy năm về trước! Một kí ức bên cạnh Lạc Lạc! Một chuỗi kí ức cực kì quý giá đối với tôi!

Hóa ra, Lạc Lạc trước mắt tôi, Lạc Lạc thân yêu của tôi, chính là người tôi đã quyết tâm chờ đợi cả cuộc đời!

Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt bi thương, nhưng, khuôn mặt anh lại rất tĩnh lặng, chỉ có những ngón tay dài đang lướt nhẹ trên mái tóc tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng… như tiết tấu của bản nhạc du dương…

Lạc Lạc, em nghĩ là em đã biết nên làm như thế nào rồi…

“Thanh Đằng, anh hứa với em, sẽ dẫn em rời xa thành phố này, vĩnh viễn rời xa nó…”, nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, để tôi vùi đầu vào lồng ngực ấm nồng của anh.

Khoảnh khắc ấy, khi ngửi thấy mùi xà phòng đã lâu lắm rồi mới tìm lại được, tôi đã mỉm cười… trong nước mắt!

***

Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.

Những ngày tháng, vẫn cứ bình lặng trôi qua. Tôi và Hạ Thất Lăng ai có cuộc sống của người nấy, không hề đụng chạm đến nhau. Những sinh hoạt hàng ngày của anh ta đã không còn cần đến tôi, còn tôi cũng không còn mỉm cười phụ họa theo những bước chân trưởng thành của anh ta nữa. Chúng tôi cùng sát vai nhau, nhưng sau đó lại quay lưng vào nhau, ai đi đường nấy, khoảng cách ngày càng xa hơn.

Gần đến kì thi cuối kì, cuối cùng Y Tùng Lạc cũng đã tận dụng được những mối quan hệ của gia đình để xin cấp visa đi Pháp cho chúng tôi. Điều này có nghĩa là… tôi sắp phải ra đi, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Hạ Thất Lăng! Vĩnh viễn biến mất…

Tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lí của mình, giấu giếm với tất cả mọi người trong nhà họ Hạ. Tôi không thể để cho họ phát hiện, tuyệt đối không thể! Bởi vì, thứ tôi muốn mang theo không chỉ có bản thân mình, mà còn cả món đồ chơi Hạ Thất Lăng luôn nắm giữ trong tay – Bối Nhi! Cô bé là vật cưng duy nhất mà chính tay tôi đã nặn ra cho Hạ Thất Lăng, nhưng tôi không thể để nó lại cho anh ta được! Tất cả những gì có liên quan đến tôi, tôi đều sẽ mang đi hết!

Buổi tối, sau khi kiểm tra hết số hành lí, tôi âm thầm đi tìm Bối Nhi! Lúc ấy, con bé vừa mới trở về phòng từ phòng vẽ tranh, thế là tôi liền gọi nó lại.

“A, chị Đằng!”, ngoảnh lại nhìn thấy tôi, nó liền nhoẻn miệng cười, vui vẻ chạy lại bên tôi.

Tôi quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, xoa xoa mái tóc vàng hoe và mềm mại của nó: “Lúc nào cũng chạy nhảy, nghịch ngợm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này này!”

Nó ôm lấy cổ tôi, mắt chớp chớp rồi cười ha ha: “Bởi vì em ngửi thấy trên người chị Đằng có mùi hương rất đặc biệt! Giống như anh Lăng vậy, thế nên em mới háo hức chạy đến!”

Nụ cười trên khuôn mặt tôi từ từ thu lại, khuôn mặt lập tức không chút biểu cảm, nháy mắt nói với Bối Nhi: “Bối Nhi tinh ranh lắm rồi nhé! Cứ thế này chị Đằng sẽ không thích em nữa đâu!”

“Chị Đằng ơi, chị đừng giận mà! Vì những gì em nói đều là sự thật!”, Bối Nhi mím môi, cúi đầu buồn bã, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: “Chị biết không? Mỗi lần chị Đằng nằm bò lên bàn ngủ gật vì mệt mỏi, anh Lăng đều vào đắp áo cho chị đấy!”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Thế sao trước đây em nói là thím Lan vào khoác áo cho chị?”

“Đấy là bởi vì anh Lăng không cho em nói…”, con bé cúi đầu nhưng miệng còn lí nhí: “Có nhiều khi em thấy anh Lăng ngồi bên cạnh chị Đằng, nhẹ nhàng ôm lấy chị nữa”.

Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến cho tôi không biết làm gì ngoài việc mở to mắt kinh ngạc.

“Bởi vì lúc chị Đằng ngủ say là lúc chị ngoan nhất, nồng nàn nhất”, Bối Nhi nhìn tôi, ánh mắt hồn nhiên.

Bất chợt nước mắt tôi trào ra khỏi khéo mắt. Tôi ngoảnh đầu về hướng khác, lấy lại bình tĩnh rồi nắm lấy tay của Bối Nhi: “Bối Nhi, nếu có một ngày, chỉ Đằng khiến cho em không có thạch hoa quả để ăn, không có quần áo đẹp để mặc, không có gấu bông để ôm, em có trách chị không?”

Bối Nhi không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười thật ngọt ngào, sau đó con bé nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu! Chẳng phải em nói với chị rồi sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, Bối Nhi mãi mãi tôn trọng quyết định của chị Đằng!”

“Bối Nhi…”, tôi dang hai tay ôm chặt lấy con bé vào lòng, hít một hơi thật sâu để cố gắng nén chặt những giọt nước mắt vào trong lòng.

Con bé vẫn còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng. Hạ Thất Lăng là một người thông minh, đứa bé mang trong mình dòng máu của anh ta cũng thật là thông minh, không hề thua kém anh ta!

Bối Nhi thân yêu của chị, hãy tin tưởng chị Đằng! Ngoài việc không thể cho em tiền bạc, chị sẽ cho em tất cả những gì chị có, để cho em tự do trưởng thành.

“Bối Nhi, em cầm lấy cái này!”, lau sạch nước mắt, tôi đưa cho con bé một chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo, “Ngày mai, khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức này kêu, em hãy thức dậy nhé! Sau đó đi ra cây ngô đồng bên ngoài cổng, chị Đằng sẽ ở đó đợi em!”

“Vâng ạ!”, Bối Nhi mỉm cười, gật đầu không hỏi thêm điều gì.

“Ngày mai khi chiếc đồng hồ kêu, có thể trời vẫn còn tối, nhưng em nhất định phải thức dậy đấy! Đừng sợ, chị Đằng sẽ đứng bên cạnh cây ngô đồng chờ em”, tôi cẩn thận dằn dò lại Bối Nhi thêm lần nữa.

“Vâng ạ, em sẽ thức dậy đúng giờ!”

“Nhớ kĩ là không được nói cho bất kì ai! Bao gồm cả anh Lăng nghe chưa?”

“Vâng ạ, đây là bí mật của hai chị em mình, em sẽ không nói với ai đâu!”

“Chị Đằng biết là Bối Nhi rất ngoan, rất nghe lời mà!”, tôi xoa xoa đầu Bối Nhi, mặc dù miệng vẫn nở nụ cười nhưng nước mắt lại chỉ chực trào ra, “được rồi, bây giờ em về phòng ngủ đi, nếu không mai lại không dậy được đâu!”

“Vâng, chúc chị ngủ ngon!”, cô bé thơm nhẹ lên má tôi, sau đó ôm chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo về phòng, cái bóng vừa đi vừa nhảy nhót ấy khuất dần ở cuối cầu thang.

Khoảnh khắc cái bóng của Bối Nhi tan biến ở đầu hành lang, tôi lập tức cắn chặt răng quay đầu lại, không nhìn thấy bất kì thứ gì. Nhưng tôi biết, đôi mắt u tối ấy lại xuất hiện ở phía sau lưng tôi. Tôi âm thầm bước đi trong hành lang, tâm trạng vô cùng bất an! Đôi mắt tà ác ấy không xuất hiện lúc nào khác mà lại chính là lúc này! Tôi đã chỉnh giờ báo thức trên chiếc đồng hồ đưa cho Bối Nhi là năm giờ sáng, hi vọng sẽ không có sự cố nào xảy ra, hi vọng ngày mai tôi thực sự có thể ra đi, mãi mãi ra đi! Tôi ngẩng đầu lên, âm thầm cầu xin ông trời cho mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau đó tôi sải bước về phòng.

***

Ngày hôm sau, mới bốn giờ sáng tôi đã tỉnh giấc, vội vàng đánh răng rửa mặt và xách hành lí đi ra đứng cạnh cây ngô đồng bên ngoài cổng. Sương vẫn rất dày, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua khiến cho tôi run rẩy. Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Bối Nhi hai mắt vẫn còn ngái ngủ, nhảy nhót chân sáo chạy ra là tôi lại cảm thấy tất cả những điều này lại không có gì đáng kể.

Tôi thổi vào bàn tay mình, xoa xoa cho ấm hơn, mỉm cười tưởng tượng ra cuộc sống mới của chúng tôi… Thế nhưng, đợi đến khi mặt trời đã le lói ở phía đằng đông mà vẫn không thấy Bối Nhi xuất hiện. Điều này khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, là Bối Nhi không dậy nổi hay là có chuyện gì xảy ra rồi? Bối Nhi của chị, nhanh lên đi em! Nếu muộn sẽ không kịp nữa đâu! Người nhà họ Hạ sáu giờ là đã tỉnh giấc hết cả rồi, nếu như đến lúc ấy chúng ta mới đi thì sẽ bị bọn họ phát giác mất.

Năm giờ năm mươi phút rồi, cái bóng bé nhỏ của Bối Nhi vẫn không thấy xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Cảm giác bất an này chỉ xuất hiện khi có đôi mắt tà ác ấy xuất hiện sau lưng tôi, thế nhưng bây giờ cảm giác ấy lại đang bao trùm lấy tôi, bóp nghẹt trái tim tôi.

Không thể tiếp tục đợi được nữa! Tôi giấu hành lí trong khóm hoa bên cạnh rồi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn hoa, chạy về hướng phòng của Bối Nhi.

“Không thấy tiểu thư Bối Nhi đâu cả!”, tôi mới chạy lên tầng hai đã nghe thấy thím Lan chạy từ phòng của Bối Nhi ra, hốt hoảng nói.

“Sao lại không thấy? Sao có thể thế được? Tối qua mọi chuyện vẫn ổn cả mà! Thím đã tìm kĩ chưa?”, tôi tóm lấy hai tay thím Lan hỏi dồn.

“Tìm khắp trong nhà rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu thư đâu cả! Lúc sáng, khi tôi mở cửa phòng của tiểu thư đã không thấy cô bé trong đó rồi. Ban đầu còn tưởng cô ấy chạy sang phòng thiếu gia ngủ, nhưng tôi vừa từ bên đó về, không có! Tôi tìm hết trong các phòng rồi mà không thấy, ngay cả phòng của lão phu nhân cũng vào tìm rồi…”

Sao có thể như thế được? Rõ ràng tôi đã bảo con bé năm giờ phải thức dậy, đi ra phía cây ngô đồng ngoài cổng mà! Thế nhưng, tôi chờ mãi mà không thấy Bối Nhi xuất hiện, tồi tệ hơn là, lúc quay lại tìm Bối Nhi đã thấy thím Lan bảo là Bối Nhi mất tích rồi!

Rốt cuộc là con bé đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ con bé sợ hãi trước nhưng gì tôi nói với nó ngày hôm qua sao? Tại sao một đứa bé ngoan ngoãn tự dưng lại mất tích được cơ chứ?

“Thanh Đằng, cô đã không bảo vệ chu đáo thứ quý giá nhất của mình!”, trong lúc mông lung không biết phải làm gì, giọng nói của thím Lan vang lên bên tai, “Không dốc hết sức bảo vệ…”

“Thím Lan… Thím đã biết điều gì đó, đúng không?”, tôi ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn thím.

“Rất nhiều chuyện, tôi còn chưa hoàn toàn chắc chắn!”, thím Lan cúi đầu nói, “Giờ tôi đi điều động tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đi tìm, có thể tìm thấy hay không tôi cũng không dám chắc!”, dứt lời, thím Lan vội vã xuống lầu.

Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến việc này từ sớm, đôi mắt ấy lúc nào cũng dõi theo từng cử động của tôi, Tối hôm qua, rõ ràng đôi mắt ấy đã xuất hiện, nhưng tôi lại ngốc nghếch không đề phòng. Tôi thật là đáng chết!

Chắc chắn thím Lan sẽ không tìm thấy Bối Nhi… Bởi vì, con ác quỷ từ trong bóng tối của nhà họ Hạ đã bắt đầu bước ra, nó đang giơ những móng vuốt sắc nhọn ấy vào nhà họ Hạ chúng tôi!

Tôi nắm chặt tay lại, tìm kiếm trong từng ngõ ngách của nhà họ Hạ.

Buổi sáng trong lành, vạn vật như vẫn còn chìm trong giấc ngủ, không gian vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng những bông hoa đang nở. Càng đến gần phòng của lão phu nhân, hơi thở của tôi càng trở nên nặng nề. Tiếng gõ lốc cốc vào con cá gỗ vang vọng bên tai.

Phòng của lão phu nhân không khóa, tôi gõ hai cái vào cửa rồi đi thẳng vào phòng.

“Phòng của tôi mà cô cũng dám tự tiện xông vào à?”, tiếng gõ lốc cốc tạm dừng, thay vào đó là tiếng quát đanh thép của lão phu nhân.

“Cháu xin lỗi, cháu biết như thế này là rất thất lễ, nhưng mà cháu bắt buộc phải vào!”, tôi cúi đầu, dừng chân trước mặt lão phu nhân: “Xin hãy trả Bối Nhi lại cho cháu!”

“Cô đang nói chuyện với tôi đấy à?” Lão phu nhân xoay chiếc xe lăn lại, đối mặt với tôi. Động tác vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không giống với một người đã hơn chín mươi tuổi, “Đây là chỗ tịnh tu của ta, cô mau ra ngoài đi! Đừng có ở đây mà kêu gào!”

Tôi cúi đầu, yên lặng đứng ở chỗ cũ, rất lâu…

“Bà đã liên tiếp hủy hoại ba đời nhà họ An chúng tôi, lẽ nào còn chưa đủ sao? Nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà họ Hạ”, tôi nhìn xuống đất, chậm rãi nói.

Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy tấm chăn màu vàng đậy trên đầu gối của lão phu nhân như đang run lên, rõ ràng là lão phu nhân đã cảm thấy bối rối. Nhưng rất nhanh bà ấy đã trấn tĩnh lại được, trên môi lại xuất hiện nụ cười hiền dịu. Nụ cười ấy khiến cho không ai hoài nghi rằng bà ấy là một người phụ nữ hiền hậu nhất trên đời. Tuy nhiên, không phải như vậy! Bà ta là một con ác quỷ, con ác quỷ đã ẩn nấp sau lưng nhà họ An chúng tôi bấy lâu nay! nguồn truyện truyenfull.vn

“Cô hình như là người mắc bệnh tưởng tượng! Nhưng đáng tiếc, nhà họ Hạ không cần một người giúp việc giàu tưởng tượng như vậy!”

“Đừng chụp lên đầu tôi cái mũ bệnh hoạn! Đến bây giờ mà bà còn định che đậy bản thân sao? Như vậy chỉ càng khiến cho tôi cảm thấy khinh thường bà!”, tôi ngẩng đầu, nhìn xoáy vào mặt bà ta, “Bà chính là đôi mắt lén lút theo dõi tôi, dõi theo nhất cử nhất động của tôi! Tôi vẫn cứ không biết được đôi mắt ấy rốt cuộc là của ai. Cho đến tối hôm qua, khi tôi nhặt được những sợi lông màu vàng đó… Chúng chính là những sợi lông rơi ra từ tấm chăn mà bà đắp trên đầu gối!”

Bà ta ngồi yên trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tối hôm qua, bà đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của tôi và Bối Nhi. Bà biết hôm nay tôi sẽ lén dẫn con bé bỏ trốn, vì vậy bà đã nhốt nó lại, nhốt ở một nơi mà chúng tôi không thể nào tìm thấy!”

“Hừ…”, bà ta nhếch mép, cười đắc chí: “Không phải nhốt, mà là bán!”

“Bà nói cái gì?”, tôi mở to mắt, cả người cứng đờ ra, “Rốt cuộc bà đã làm gì với con bé? Bán à?”